27  
|  | 
Sáng  chưa thiệt mặt đã nghe tiếng tri hô ầm ĩ bên kia suối. Tôi nằm im trên võng lắng  nghe:
-  Thằng Khả đi mất mẹ rồi nghe!
- Ở  tiểu đội 5, thằng Ưng cũng biến luôn rồi!  ..
Lê  Ngọc lầm bầm:
- Cho  ông bỏ mẹ ông đi nhé ông tiểu đoàn trưởng! Kỷ luật của ông  đấy.
Rồi  Lê Ngọc nhảy xuống đất ngay. Lê Ngọc thọc tay trong túi quần và đi xuống suối,  ngóng sang bên kia một cách thích thú. Lê Ngọc nói to  lên:
- Hôm  nay 3 giờ mới hành quân, mình tha hồ xem cái màn chèo bát nháo  này.
Lê  Ngọc lấy gói thuốc cuộn một điếu vừa phì phà vừa tìm chỗ ngồi yên trí sẽ được  xem những màn lớp bất ngờ.
Hải,  Hồng Liên và tôi cũng xuống suối súc miệng. Thu cũng đã thức, cũng đã đi theo  chúng tôi. Hồng Liên nói với Thu:
-  Không có lý bộ đội lại đào ngũ. Mình gặp họ dọc đường, họ quyết tâm đến thế mà,  chị Thu!
Một  chốc, Thu mới chẫm rãi nói:
-  Nghe nói họ đi bộ từ Thái Nguyên. Chịp! Súng nặng đến thế  mà…
Bên  kia bờ có tiếng quát:
- Mỗi  trung đội cho một tiểu đội đi lùng. Bắt về đây, ông thì treo cổ cả  duộc!
Tiếng  súng khua, tiếng người bước chạo rạo, tiếng gọi nhau một chập rồi im hẳn. Một  tiểu đội lội suối sang phía này. Một anh hỏi Lê  Ngọc:
- Các  đồng chí đóng bên này có thấy bên chúng tôi đi…
-  Thấy các anh đi đâu ạ? – Lê Ngọc chận ngay.
- Anh  em chúng tôi có một cậu và một tiểu đội.
- Đi  công tác à?
- Dạ  không! – Anh ta ngập ngừng mãi – Anh em họ đi quanh quất đâu trong ấy  mà!
Lê  Ngọc hăng hái:
- Ồ,  đi vô rừng sợ lạc à? Không lạc đâu, chốc họ về  thôi.
- Dạ  không, anh em họ trốn ấy mà!
- À  ạ! trốn nghĩa là đào ngũ ấy phải không?
Lê  Ngọc gằn từng tiếng một cách khoái trá. Lê Ngọc để lộ ý trả thù về việc hôm  qua.
Tiểu  đội võ trang kéo đi qua. Một cậu lầm bầm:
- Tớ  mà gặp tớ để cho nguyên băng!
Hồng  Liên cứ ngơ ngác:
- Bộ  đội đào ngũ thật hả anh Hải?
- Chứ  không à?
- Sao  lại thế nhỉ?!
Hải  bực dọc:
- Có  gì mà lạ! Thằng thì đào ngũ từ Hà Nội, thằng thì nhảy tàu què cả chân kia. – Hải  tiếp – Dọc đường em đã chẳng trông thấy đầy dẫy ra đó à? Ở chặng nào mà không  gặp! Em cứ tưởng ai cũng như mình à?
-  Nhưng đó là một phần nhỏ thôi chứ anh?
- Cố  nhiên ở Hà Nội thì một phần nhỏ, còn tới đây thì nó không nhỏ nữa  rồi.
Hồng  Liên vẫn ấm ức:
- Nếu  muốn không đi thì báo rằng mình không thích đi, rồi xin ở lại chứ việc gì phải  đi rồi đào ngũ cho nhơ danh?
- Em  hiểu đời còn kém quá. Bây giờ thì lên mà nấu cháo đi, kẻo tới giờ giới nghiêm  bây giờ.
Tôi  và Lê Ngọc vừa lên võng nằm thì người ta lôi về một anh. Có lẽ tên anh này là  Khả, theo như người ta nói lúc sáng.
Khả  chưa đầy 20. Đôi má Khả chảy xuống như bị phù. Nước da vàng như nghệ, cái áo lục  quân của anh rách xể một bên vai. Có lẽ anh bị gai quào trong đêm qua. Chẳng ai  nói câu gì khi tiểu đội dắt anh ta đi ngang qua lều của Lê Ngọc và của  tôi.
Tôi  thấy Lê Ngọc thích thú ra mặt. Lê Ngọc bỏ bì thuốc vào túi rồi lại đi xuống  suối. Lê Ngọc cuộn xong điếu thuốc đã nghe tiếng gắt ầm bên kia  suối:
- Cậu  đi đâu? Trốn hả? Vinh dự thay lính Bác Hồ! Pốp! pốp! Tôi ra lệnh cho cậu từ giờ  phút này không được đi một bước khỏi gốc cây đó. Pịch! pịch! Cứ ngồi mà ôm cái  gốc cây đó cho đến khi có lệnh mới!
Tiếng  khóc bỗng trào lên rưng rức.
- Ơ  hay, sao lại khóc? Tôi đùa với cậu à?
- Em  không đi nữa!
-  Quân đội là cái chợ à? Muốn vào thì vào, muốn ra thì ra  à?
-  Không phải thế, nhưng em ốm quá!
- Ốm  thì có thuốc men chứ.
- Em  không xa nhà được.
- Cậu  không bằng trẻ con ấy!
- Em  chưa cầm súng bao giờ. Em đang ở hợp tác xã.
Tôi  hình dung gương mặt viên chỉ huy, cặp mắt trợn lên, tay chống nạnh, tay ra bộ  tịch dữ dằn, nhưng khi anh lính nói tới câu này dường như ông ta bị hẫng cho nên  không nghe anh ta hò hét nữa.
Anh  lính đào ngũ đã đưa ra một lý do bất ngờ. Anh chưa cầm súng bao giờ! Anh đang ở  hợp tác xã, không biết vì sao anh lại đi vô  Nam.
Lê  Ngọc nói với tôi:
- Tội  nghiệp anh thanh niên! Có lẽ đó là một học sinh lớp 7. Lính của viên tiểu đoàn  trưởng toàn như thế hay đây chỉ là một trường hợp đặc  biệt?
Tôi  không có câu trả lờoi.
Từ bờ  bên kia có một người đi xuống suối. Người ấy chính anh lính đào ngũ. Tôi đoán  thế vì thấy cặp mắt anh ta đỏ hoe. Anh ta ngồi xuống khoát nước rửa mặt, không  chút ngượng ngùng.
Thấy  Lê Ngọc đang hút thuốc, anh ta hỏi xin:
- Anh  quăng cho em một điếu với!
- Anh  là Khả phải không?
-  Vâng, Khả là em.
Lê  Ngọc rúi túi thuốc và hỏi:
- Cậu  có bật lửa không?
-  Không có anh ạ. Cả tiểu đội chỉ có một chiếc, em làm gì có được cả một  chiếc?
-  Không có bật lửa, cậu làm sao đi rừng được mà  trốn?
- Thì  em cũng liều. Có thân thì phải lo.
Lê  Ngọc cuộn một điếu thuốc, châm lửa rồi ném sang cho Khả. Khả nhặt lấy điếu thuốc  mấp lấy mấp để. Mắt cu cậu sáng hẳn lên. Cu cậu nói huyên  thiên.
- Mấy  hôm nay em toàn nhịn, xin được tí nào em vê lại rồi mồm ngậm nước hút theo kiểu  sâu kèn. Hút được một điếu tỉnh người lắm anh  ạ!
Lê  Ngọc hỏi:
- Cậu  không chuẩn bị mà dám trốn về à?
- Em  đã liều mà! Em nhất định về. Có giết em cũng không  đi!
Có  người đi xuống suối. Lê Ngọc không hỏi nữa. Lê Ngọc trở lên lều với vẻ mặt buồn  bã vô cùng.
Bỗng  …”đoàng”!
Tôi  quay lại nhìn, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra  nữa.
Lê  Ngọc vừa ngồi dậy thì Hải hớt hãi chạy về. Hải vừa thở vừa  nói:
- Bộ  đội tự sát anh à! Ghê quá!
- Có  đúng thật không?
- Em  nghe họ kêu bên kia suối mà!
Lê  Ngọc ngã người trên võng:
-  Đúng là Espoirs perdus!
Tôi  cảm thấy như viên đạn đã bắn vào giữa ngực mình. Tôi muốn kêu lên để trút nỗi  đau đớn.
Tiếng  nói, tiếng gắt bên kia suối rào rào lên. Tôi nghe ra thì đó chỉ là một vụ tự gây  thương tích thôi. Anh bộ đội đã bắn một phát AK vào bàn chân mình một cách rất  chính xác (!) ở kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ. Tiếng bàn tán xôn xao rồi ầm  ĩ.
- Mẹ  kiếp, sao không nổ vào đầu cho thích?
- Tớ  đếch khiêng đấy!
-  Thương binh loại một đấy nhé!
-  Thiếu gì cách mà lại tự bắn lấy mình?
- Đại  đội 3 vượt lên chiếm kỷ lục về con số “B quay”.
-  Chặng nào cũng có “quay” một vài con như thế mình xơi không  hết.
Chập  sau, đơn vị tập họp. Binh sĩ tụ tập lại dưới một tàng cây cổ thụ có thể che kín  một trung đoàn. Lê Ngọc nghếch đầu lên mép võng nhìn sang. Có lẽ Lê Ngọc không  còn giữ ý định trả thù đối với viên tiểu đoàn trưởng nữa, nhưng Lê Ngọc muốn tìm  hiểu thêm một vấn đề.
Một  giọng nói cố nén tức giận:
- Ban  chỉ huy tiểu đoàn tập họp tiểu đoàn lại để tuyên bố quyết định thi hành kỷ luật  đồng chí Khả C2 và đồng chí Ron C3. Như các đồng chí đã biết, trong tiểu đoàn ta  lại vừa có 12 tên đào ngũ, toàn thể tiểu đội 5 đã trốn hết và 2 tên của tiểu đội  1, tất cả đều thuộc đại đội 3.
Chúng  tôi cho một tiểu đội đi lùng, nhưng tiểu đội này cũng chưa trở về. Chúng tôi lại  cho đi lùng, nhưng không tìm thấy. Những tên đó, kể từ giờ phút này, coi như bị  khai trừ khỏi quân đội và khai tử trong cách mạng. Còn 2 đồng chí Khả và Ron,  trong khi chờ đợi quyết định chính thức, chúng tôi xin công bố những hình thức  kỷ luật như sau:
Một,  đối với đồng chí Khả. Đồng chí Khả là xã viên hợp tác xã mới gia nhập quân đội  chưa đầy 3 tháng. Đây là lần đầu tiên, đồng chí Khả tự ý bỏ vũ khí, và rời đơn  vị. Nhưng xét vì, đồng chí Khả ý thức chính trị còn non kém nên mới có hành động  vô kỷ luật đó. Ban chỉ huy tiểu đoàn quyết định: cảnh cáo ghi lý lịch đồng chí  Khả và giao cho tập thể giáo dục. Đơn vị vẫn xem đồng chí Khả như một quân nhân  còn đủ mọi quyền lợi chánh trị.
Hai,  đối với đồng chí Ron. Tự gây thương tích là một hành động vô kỷ luật cao độ đã  từng xảy ra ở nhiều đơn vị. Để ngăn ngừa hành động này có thể lây rộng ra, ban  chỉ huy tiểu đoàn quyết định cảnh cáo ghi lý lịch đồng chí Ron và đồng chí Ron  phải tự băng bó lấy vết thương để hành quân theo đơn vị. Ban chỉ huy không cho  phép đồng chí Ron nằm lại và bất cứ ai cũng không được quyền khiêng đồng chí  Ron.
Thu  đã đến ngồi bên đầu võng của tôi từ lúc nào. Nghe tới đây, Thu buột miệng  nói:
- Ác  thế! Người ta què mà bắt đi!
Tôi  muốn rầy Thu nhưng chính tối cũng không biết Thu nói đúng hay  sai.
Bên  kia suối, cuộc họp tan, không nghe ai bàn tán gì thêm.
 
No comments:
Post a Comment